Little Forest

Little Forest

Je t’aime Art đồng hành cùng Linh – Di trong một khoảng thời gian khá dài. Như bao đôi bạn trẻ khác, Linh – Di cũng có một chặng đường chuẩn bị cho lễ cưới của cả hai với nhiều nỗi hoang mang dù đã tìm hiểu trước. Suốt chuỗi ngày ấy, chúng tôi nghe Linh tỉ tê biết bao ý tưởng mà cô muốn được thực hiện trong ngày trọng đại của mình. Để bắt kịp “tần số” của cô nàng, Je t’aime Art lúc thì làm người chị trấn an Linh những lúc nàng lo lắng đến mất ngủ; lúc thì làm một cố vấn tâm lý và quyết đoán để giúp cô đưa mọi thứ về quỹ đạo dễ dàng. Những lúc ấy, Linh như trở thành cô em gái thân thương, khiến Je t’aime Art phải vận dụng mọi khả năng trau chuốt từng chi tiết để lễ cưới mà cô mong ước thật tròn đầy cảm xúc thành hiện thực.

 

 

Vốn dĩ Linh chẳng muốn mang vào lễ cưới của mình thứ gì quá lộng lẫy xa hoa, bởi Linh cũng hiểu được tính cách của mình và anh Di chỉ chịu nán lại ở những chốn dung dị, bình yên. Một buổi tiệc của cảm xúc, nơi những vật dụng trang trí gần gũi và thân thương sẽ giúp họ kể lại câu chuyện tình yêu của mình một cách sống động nhất.

 

 

Và rồi ý tưởng “Khu Rừng Nhỏ” Little Forest ra đời, một miền đất bình yên khỏi phố thị ồn ào. Đó là nơi có con đường mòn sỏi đá, có luống hoa, cỏ dại, những vạt rau len lỏi, có trái cây chín mọng và bầu trời được thắp sáng bởi những vì sao soi đường chỉ lối tới ngôi nhà nhỏ ấm áp và mộc mạc cuối con đường. Ở nơi ấy, họ cùng nhau trải qua những tháng ngày yên vui của khúc “chuyển mùa” vào đông. Khi tiết trời đã đủ se lạnh để che chở cho buổi tiệc đong đầy hương vị ngọt ngào của tình yêu đôi lứa, qua những tiết mục xúc động mà Je t’aime Art đã vun vén một kịch bản “phá cách” dành cho đôi bạn trẻ.

 

 

Linh kể với Je t’aime Art, rằng anh Di tính tình giản dị lắm. Anh không phải tuýp đàn ông hay nói lời lãng mạn, thế mà vẫn làm cô đắm chìm vào “những tầng mây ngọt ngào” bởi những hành động mà anh âm thầm làm cho. Nhớ lần đầu thảo luận ý tưởng của mình, chúng tôi còn lo lắng không biết liệu một anh chàng trầm tĩnh như Di sẽ “chịu” đứng trên sân khấu hát hò chứ? Trái ngược với mọi lo lắng, buổi lễ hôm ấy đã mang đến một chàng Di rất khác như được tiếp đầy năng lượng tình yêu.

 

 

Nhìn thấy Di thật lãng tử bên chiếc đàn guitar, ngân nga thật tình tứ dẫn lối cảm xúc khi người anh thương đang từng bước tiến về lễ đường. Cách anh phiêu theo giai điệu của bài “Lên Thiên Đàng”, cố gắng hoàn thành phần rap chuyên nghiệp nhất có thể không chỉ khiến chúng tôi mà cả Linh tròn xoe mắt trầm trồ. Hóa ra “vì đó là tình yêu, em sẽ luôn là điều ngoại lệ”, vì đó là “ngày mà Linh xứng đáng được làm cô gái hạnh phúc nhất”. Tất cả những lo âu rụt rè đều được xóa tan bởi những nỗ lực xuất phát từ tình cảm sâu trong tim Di.

 


 

Vậy là vào một ngày chuyển đông, cùng với sự hiện diện của “Khu Rừng Nhỏ”, Je t’aime Art đã cùng Linh – Di hoàn thành câu chuyện giấc mơ của đời mình. Giấc mơ ngày trọng đại thu gọn trong một khung cảnh bình yên mà khiến lòng mình hân hoan đến lạ. Mọi thứ quá đỗi bình dị và nên thơ, như một giấc mơ mà dẫu mơ đến trăm lần, chúng tôi vẫn muốn được sống trong khoảnh khắc hạnh phúc ấy một lần nữa.

 



No Comments
Post a Comment